33 tuổi, vẫn chất chứa những nỗi buồn và câu hỏi không giải đáp.
Ước mong 1 lần được yêu thương trọn vẹn. Không là người đến sau. Không hoang mang. Không lo sợ. Không mơ hồ bị phản bội.
Có những điều, với số đông rất dễ. Mà với mình sao khó thế. Sự chấp nhận. Không đến. Dễ dàng. Như nó vốn thế.
Sẽ an nhiên. Sẽ bình yên. Sẽ vững vàng
NemoNuNoc
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011
Đời gọi em biết bao lần
Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương
Em về đâu hỡi em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đời gọi em biết bao lần
Đời gọi em về giữa yêu thương
Để trả em ngày tháng êm đềm
Trả lại nắng trong tim
Trả lại thoáng hương thơm
Em về đâu hỡi em
Có nghe tình yêu lên tiếng
Hãy chôn vào quên lãng
Nỗi đau hay niềm cay đắng
Đời nhẹ nâng bước chân em
Về lại trong phố thênh thang
Bao buồn xưa sẽ quên
Hãy yêu khi đời mang đến
Một cành hoa giữa tâm hồn.
Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010
To Ca' Ma^p
Nỗi nhớ dâng đầy trong em.
Gương mặt anh...
nụ cười anh
vòng ngực ấm
Tưởng như máu trong tim đông đặc
Nồi nhớ dâng đầy, dâng đầy....
* Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách
Mà sao? Mà sao?
Em không thể tới bên anh?
Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng
Đến bên bờ, chỉ là giấc mơ....
Căn phòng đêm nay câm lặng Sao như lửa cháy bốn bề.
Em ùa chạy như lá khô gió cuốn
Miên mang trong nỗi đớn đau.
Mà không thể.... ra ngoài nỗi nhớ
Không thể.... ra ngoài nỗi nhớ... đâu anh!
Gương mặt anh...
nụ cười anh
vòng ngực ấm
Tưởng như máu trong tim đông đặc
Nồi nhớ dâng đầy, dâng đầy....
* Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách
Mà sao? Mà sao?
Em không thể tới bên anh?
Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng
Đến bên bờ, chỉ là giấc mơ....
Căn phòng đêm nay câm lặng Sao như lửa cháy bốn bề.
Em ùa chạy như lá khô gió cuốn
Miên mang trong nỗi đớn đau.
Mà không thể.... ra ngoài nỗi nhớ
Không thể.... ra ngoài nỗi nhớ... đâu anh!
Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010
Đi tiếp...
Để status trên fb "A coffee...inspire a new week" mà lòng e nhói đau. Tệ thật...Nếu như biết vẽ, giờ em sẽ vẽ một bức tranh, nền là mùa thu với lá vàng, với chút gió se, và e, chỉ có một mình, váy màu lá, môi hồng, má hồng đi giữa phố, miệng hơi hé cười hướng về phía trước...nhưng bước chân thì đi ngược lại...
Giá e biết vẽ, giá em biết nói ra được bao nhiêu cảm xúc trong lòng, hẳn lòng e sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
E vẫn yêu anh, tại sao lại thế được cơ chứ, tại sao, tại sao, tại sao
Giá e biết vẽ, giá em biết nói ra được bao nhiêu cảm xúc trong lòng, hẳn lòng e sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
E vẫn yêu anh, tại sao lại thế được cơ chứ, tại sao, tại sao, tại sao
Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)